VYC logo VYC TRAVEL
Banner Default

NGƯỜI HÁT RONG VÀ ĐÊM SA MẠC JORDAN

Cảm nhận của Hướng Dẫn Viên VYC Travel trong hành trình đồng hành cùng du khách khám phá Jordan. 

Sau buổi cơm chiều, màn đêm dần buông xuống. Hơi lạnh từ những vách núi đang phả xuống sa mạc. Một bếp lửa được nhóm bên trong một căn lều lớn có hai mặt được vây kín chắn gió. Cùng những du khách đến từ Pháp, Anh,... chúng tôi ngồi quây quần bên nhau uống tách trà pha theo kiểu Ả Rập tán gẫu. 

 






Đêm dần khuya, ông bác già mù hành nghề hát rong người Jordan gác chiếc đàn xuống cạnh bếp, mọi người kéo nhau về lều của mình. Còn lại tôi và bác hát rong. Những câu chuyện về đất nước con người của Ả Rập và của Jordan được dịp tuôn chảy. Bác tên là Mohammad Ali. Ông có khuôn mặt hiền hoà, nhưng cái nắng gió của vùng đất khô cằn làm bác trông già hơn nhiều so với cái tuổi 56. Có một vợ và 3 con đang sống ở thủ đô Amman. Đứa lớn nhất mới 10 tuổi, bé nhất 5 tuổi. Cứ 2 - 3 tuần một lần bác sẽ về Amman thăm vợ con một vài hôm rồi quay trở lai Wadi Rum làm tiếp công việc đánh đàn hát rong cho du khách qua đêm ở Wadi Rum
 

Khi lên hai tuổi, một cơn bạo bệnh đã xảy ra, đến năm 9 tuổi thì mắt ông mù hẳn. Khi cha mẹ chia tay nhau, cũng là lúc ông sắp vào đại học. Mặc dù không còn đôi mắt sáng và đẹp long lanh theo kiểu Ả Rập. Nhưng bù lại Mohammad có được giọng hát tuyệt vời và những ngón đàn điêu luyện. Mohammad tự mò mẫm học lấy nhạc lý và cách chơi đàn....Khi ông cất lên tiếng hát, nhưng âm điệu vui tươi hay ai oán não nề tâm sự sẽ hoà cùng tiếng đàn mà hiển lộ ra trước mắt bạn. Có thể bạn không hiểu được những ca từ. Nhưng chắc chắn bạn sẽ cảm được âm điệu của bài hát để rồi người nghe sẽ hiểu người hát đang kể câu chuyện gì. 
 

Trong thời trai trẻ, sự khốn khó mù loà đã không ngăn Mohammad Ali đến với tri thức. Khả năng nói tiếng Anh của ông vô cùng lưu loát. Một kiến thức uyên thâm không chỉ về lịch sử văn hoá Ả Rập mà ông còn biết nhiều về Việt Nam, về Hồ Chí Minh và còn nhiều thứ khác nữa. Khi còn là sinh viên, ông chơi đàn cho các quán ăn, vừa nuôi sống bản thân vừa trang trãi cho việc học. Sau những tháng năm đèn sách, Mohammad đã lấy được bằng cử nhân triết học và bằng tiến sĩ về chính trị.

Ngạc nhiên về ông, thán phục cho những tộc người sống trên bán đảo Ả Rập khô cằn nghiệt ngã. Nơi có cái lạnh thấu xương của những đêm mùa đông và những cái nắng cháy da của ngày hè. Mohammad ạ, ông có thể hiểu vì sao mà trong khô cằn sỏi đá, mà thế giới Ả Rập vẫn có những nền văn minh rực rỡ? 
Từ hàng nghìn năm trước, làm gì có phương tiện nào để chuyên chở thức ăn từ nơi khác ngoài những chú lạc đà. Làm sao có đủ thức ăn để nuôi sống cả dân tộc đi qua những mùa hè nóng cháy và mùa đông rét buốt? Làm sao để có được những nền văn minh rực rỡ như: Ác –Các, Su- Me, Lưỡng Hà,....

Ông nói : "Sức sống của chúng tôi vô cùng mãnh liệt. Ngày xưa vó ngựa Mông Cổ đã từng càn quét qua đây. Đã từng có 200,000 người Ả Rập bị giết và ném xuống dòng sông ở Bát Đa. Máu người Ả Rập đã nhuộm đỏ cả dòng sông. Hàng triệu quyển sách chữ Ả Rập đã bị đốt hoặc bị ném xuống sông, mực in của những trang sách đã nhuộm màu xanh cả dòng sông... 
Nhưng rồi chúng tôi cũng phải đứng lên và tái dựng lại cuộc sống. Mặc cho những khắc nghiệt của thiên nhiên, những cơn điêu linh của loài người đã gây ra cho nhau. Những cây chà là nơi sa mạc vẫn cứ xanh. Và tiếng hát của chúng tôi vẫn cứ vút cao. Nhưng nếu là một người tinh tế, bạn sẽ cảm nhận được những nổi u buồn thấm đươm trong các câu hát dân ca Ả Rập
".

Những đại vương quốc cổ xưa trên bán đảo Ả Rập không còn nữa. Nhiều trong số những nền văn minh cổ đã mai một. Thế giới Ả Rập ngày nay đã phân chia thành nhiều nước nhỏ. Có nước phát triển thịnh vượng, nhưng cũng còn đó những nước nghèo....Nhưng qua những câu chuyện kể của Mohammad. Một thế giới lung linh huyền ảo của nghìn lẻ một đêm đang hiện về trong mắt tôi. Đêm đã khuya, sương đã xuống dần. Tôi phải nói lời chia tay với Mohammad, tôi về lều ngủ thôi. 

 

Nằm đây, tôi đang nghe tiếng của nghìn năm vọng về. Đêm sa mạc, yên vắng cô tịch. Bầu trời lấp lánh các vì sao, một nét đẹp lạnh lùng hoang vắng, cô liêu. Tôi thiếp đi. Hình bóng của người hát rong già mù loà hiện về trong giấc ngủ đầy trăn trở của tôi. Ở bác, toát lên một sức sống mãnh liệt. Một tâm hồn thanh cao, một tấm gương mà những người sáng mắt cần phải học. Dẫu đời có lấy đi đôi mắt, thì ánh sáng trong tâm hồn bác là mãi mãi. Dẫu cho đôi mắt bác có mù loà thì bác vẫn cứ là bác. Bác đã và đang sống bằng sức lao động, bằng chính lời ca và tiếng hát của mình. Đẹp thay!!!!!
 

TRẦN VĂN TRƯỜNG. VYC TRAVEL
Bài viết này có hữu ích với bạn hay không?
Rất hữu ích Rất hữu íchRất hữu ích
Hữu ích Hữu íchHữu ích
Không hữu ích Không hữu íchKhông hữu ích

Xem thêm

Ý kiến khách hàng

Thông tin du Lịch

Kinh Nghiệm du Lịch

Banner VYC
Facebook messenger