Đối với dân hiking chuyên nghiệp xứng tầm quốc tế, thì 3 tảng đá ở Nauy là một tượng đài bất hủ mà bất kỳ ai cũng ao ước một lần được đặt chân đến. Mặc dù cả 3 đều nằm ở cao độ không lớn lắm, nhưng đường đi đến đấy là một thử thách cho độ kiên trì, sức khoẻ và lòng can đảm. Xét về mức độ đẹp và độc đáo, thì khó mà có thể nói cái nào hơn. Mỗi nơi mang một vẻ đẹp và sắc thái độc đáo khác nhau. Nếu như Pulpit Rock (Preikeston) có hình dạng như chiếc ghế khổng lồ, Kjerag (Kjeragbolten) là tảng đá nằm kẹp giửa 2 vách đá cheo leo thì Troll’S Tongue (Trolltunga) có hình dạng như một chiếc lưỡi khổng lồ. Trong ba nơi này, Pupit rock là nơi có đường đi đến tương đối dễ nhất nhưng quy mô của nó cũng có thể nói là to nhất.
ĐƯỜNG LÊN PULPIT ROCK
Khởi hành từ Kristiansand lúc 6h30 sáng, xe chúng tôi vượt qua chặng đường quanh co 300 km. Ngày cuối tuần cho nên đường đi khá vắng vẻ. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngược chiều với vận tốc không lớn lắm. Nhưng khi cả 2 xe cùng nhau ôm cua trên đoạn đường hẹp, tôi luôn có cảm giác lâng lâng hẫng hẫng. Liếc nhìn đồng hồ, xe đang chạy với vận tốc 80 km/h. Bức tranh thiên nhiên ở những vùng miền quê của Nauy khá đẹp. Một vẻ đẹp của sơn thuỷ hữu tình. Men theo những vách núi cheo leo là những vịnh hẹp uốn lượn quanh co với những đường cong mềm mại như vòng eo thôn nữ chớm lớn. Những ngôi nhà sơn màu trắng, màu đỏ bã trầu hay màu vàng chanh soi bóng xuống dòng nước xanh trong phẳng lặng như gương đẹp não nùng.
Một ít sương sớm là đà bay phảng phất giữa bầu trời se lạnh, mặt trời chưa lên hẳn nhưng ánh sáng dìu dịu của bình minh cũng đủ làm cho chúng tôi ngất ngây trước những hình ảnh thanh bình của một vùng quê. Xa xa, những thảm cỏ mượt mà có màu xanh của mạ non ẩn hiện bên những rặng thông. Những cánh đồng hoa cúc dại hay hoa mõm sói đang độ khoe sắc với các gam màu vàng, trắng, hồng hay tím ngắt. Cảnh quê đẹp tựa chốn bồng lai. Chúng tôi lặng nhìn mà không thốt nên câu. Mãi ngắm cảnh, quên cả thời gian.
Chúng tôi đã đến nơi tự bao giờ. Mặt trời sắp đứng bóng. Một buổi ăn picnic ngoài trời được bày ra không kém phần thịnh soạn. Cô em ở Nauy chuẩn bị khá chu đáo, buổi trưa của chúng tôi gồm xôi nếp Thái đồ từ lúc sáng đến giờ hãy còn hơi ấm. Không ai nói câu gì, nhưng chúng tôi biết rằng mọi người đang tận hưởng vị thơm của nếp mới. Chúng đang hoà quyện cùng những lát lạp xưởng thái mỏng xào với tôm khô đang bốc mùi hành phi ngào ngạt. Món tráng miệng là những quả cherry đầu mùa chín mọng tươi ngon. Chúng tôi quyết định bắt đầu hành trình đi bộ lên núi ngắm tảng đá Pulpit Rock. Bây giờ là 12h00 trưa.
HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG ĐỨA TRẺ
Đường lên Pulpit Rock không xa lắm. Khoảng 4 km cho đoạn đường từ bãi đỗ xe đi đến nơi có tảng đá, có những lúc bằng phẳng vì được lót ván. Nhưng cũng có nhiều đoạn chúng tôi phải vượt qua những con dốc lõm chỏm toàn đá cuội, hơi trơn. Dọc lối đi, cứ khoảng chừng 100m sẽ có một cây trụ ghi độ cao của vị trí mình đang đứng và thông số cho biết bạn còn cách Pulpit Rock bao xa. Cũng như bao nhiêu người khác, chốc chốc tôi dừng lại uống một ngụm nước để lấy hơi leo tiếp và liếc nhìn xem còn bao lâu nữa thì đến đích.
Dòng người lên núi hôm nay, không chỉ có những người lớn. Mà tôi còn thấy có cả những đứa bé từ 1 cho đến 7 tuổi được bố mẹ dắt theo. Chúng sải những bàn chân chưa vững bước đi tập tễnh trên những con đường gồ ghề đá sỏi. Có lẽ, chúng cũng chẳng quan tâm là hôm nay ba mẹ sẽ đưa chúng đi đâu và chúng được thấy những gì trên ngọn núi cao ấy. Miệng chúng liên tục mỉm cười theo đôi mắt rạng ngời chói sáng. Người lớn cũng cần phải học điều này ở chúng. Hạnh phúc của những đứa bé mà tôi đang thấy là hành trình và những trải nghiệm trên bước đường mà chúng đang đi chứ không phải là đích đến.
Tôi thầm ngưỡng mộ những đứa trẻ và cả những người đã sinh ra chúng, họ đã cho đứa bé những bài học đầu đời không chỉ bằng tình yêu thương mà còn bằng lòng kiên nhẫn vô bờ bến. Tự bao giờ, tôi đã quen với hình ảnh của những ông bố bà mẹ Việt Nam luôn dang tay che chở con mình. Thậm chí, họ luôn phải bế phải bồng và mồm kêu hoang hoác sợ con té con đau ngay cả lúc con mình tập đi trên phố…. Đó mới là mẫu hình lý tưởng thể hiện tình thương yêu của cha mẹ dành cho con cái mà tôi được biết. Nhưng hôm nay, tôi có dịp nhìn khái niệm yêu thương đó ở một hệ toạ độ khác. Họ cũng yêu con họ đấy chứ, thậm chí là yêu quá đi thôi. Nhưng có lẽ họ ý thức được rằng đường đời sẽ không bao giờ bằng phẳng. Đứa bé cần được tập bước trên cõi đời bằng chính đôi chân của mình. Họ luôn dõi theo đôi chân của đứa bé, họ nâng đỡ nó qua những tảng đá cao quá sức của nó nhưng rồi lại thả nó xuống ngay khi có thể. Nó có thể sẽ té, nhưng rồi nó sẽ đứng dậy. Bố mẹ sẽ không đưa nó lên đỉnh cao bằng sức lực của người khác, dẫu biết rằng họ là đấng sinh thành đã tạo ra chúng. Có vài gia đình thôi không đi nữa, họ dựng lều nghỉ lại qua đêm ngay trên bờ suối. Ngày mai họ sẽ đi tiếp...
ĐÙA VỚI TỬ THẦN
Dòng người đổ về chiêm ngưỡng Pulpick Rock dần đông thêm. Ngoài những du khách của Nauy thì còn có một số khá lớn đến từ các nước như Đức, Thuỵ Sỹ, Ba Lan và Tiệp Khắc… Cuối cùng thì chúng tôi cũng lên đến Pulpit Rock sau 2h đi bộ. Một cảm giác hân hoan sung sướng đến khó tả. Chiếc máy hình liên tục kêu lách tách ghi lại những khoảnh khắc chúng tôi đang đứng trên Pulpit Rock. Tảng đá khá rộng, bằng phẳng và vuông vức, diện tích hơn 25m2. Nhưng do tảng đá nằm ở cao độ 604m so với mặt nước biển. Cả 3 mặt đều nhìn xuống vực sâu hun hút mà không hề có một hàng rào bảo vệ. Hết sức bình tĩnh và tự nhủ lòng phải vô cùng cẩn thận khi di chuyển. Nhưng tôi vẫn không khỏi lo âu vì thấy con người trở nên quá yếu đuối và nhỏ bé. Chỉ cần một cơn gió vô tình thổi mạnh bay qua đây cũng có thể hất tung cơ thể bạn lên trời để rồi quật ngay bạn xuống. Khi ấy những tảng đá lõm chỏm đầy góc cạnh bên dưới sẽ nghiền nát tan phần xương thịt, cái thi thể bất động ấy sẽ rơi tỏm vào dòng nước lạnh ngắt đang chảy bên dưới. Vực thẳm nằm cạnh lòng vịnh hẹp sâu hút hơn nữa cây số. Một bước xảy chân sẽ được xem như là hoá kiếp.
Chợt thót tim khi nghe một tiếng ồ thảng thốt của cả đám đông. Nhìn sang bên trái, tôi lặng đi khi thấy một chàng trai có dáng người mãnh khảnh đang đi trên sợi dây căng ngang giửa một vách núi và tảng đá Pulpit Rock. Cả trăm con người và ngần ấy ánh mắt đang há mồm nín thở nhìn theo bước chân chàng trai. Chỉ cần một bước lỡ chân hay cọng dây kia bị đứt. Chắc chắn sẻ là một cảnh tượng thảm khốc và kinh hoàng hơn gấp bội lần so với những bộ phim kinh dị kiểu Mỹ mà tôi từng được chứng kiến…. Một tràng vỗ tay như sấm. Chàng trai đã thành công một cách xuất sắc cho hành trình có một không hai. Anh đã đi qua sợi dây bắt ngang vực sâu của Pulpit rock. Sự việc diễn ra chỉ trong vòng 10 phút mà tôi tưởng chừng như hàng thế kỷ. Có những lúc mắt tôi phải khép hờ lại để không phải thấy điều khủng khiếp nhất sắp xảy ra.
Tôi không hiểu bằng tài năng và lòng can đãm hay sự may mắn mà anh đã thoát khỏi lưởi hái của tử thần. Chàng trai đã làm một điều mà ngay cả bản thân tôi và nhiều người khác không hề dám nghỉ tới. Có thể đợi đến hết kiếp này rồi đầu thai thêm một kiếp nữa tôi cũng không chắc là mình sẽ dám thử. Tiến về phía anh, tôi xin chụp một tấm hình làm kỷ niệm. Anh bạn nở một nụ cười mà tôi còn nhớ mãi như in. Trong dáng hình có phần nhỏ bé nhưng cân đối, khuôn mặt chàng trai toát lên một khí chất lạnh lùng bí ẩn. Anh tên là Matthias Bleisch, đến từ Thuỵ Sỹ. Bộ môn leo núi và đi bộ trên dây đã đến với anh được 2 năm.
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÁ
Sau khi chán chê chụp ảnh. Tôi đứng lên một tảng đá cao nhìn xuống Pulpit Rock, một vẻ đẹp kiêu hùng nhưng có phần ma quái. Tảng đá này đã có từ hàng triệu triệu năm trước. Nhưng cho đến cách đây 10,000 năm. Đấy là thời kỳ của kỷ băng hà. Khi những dòng sông băng tan chảy, chúng đã bào mòn các vách đá. Theo thời gian, một tảng đá có hình thù như chiếc ghế khổng lồ đã được tạo ra. Vì vậy người dân địa phương gọi là Preikestolen (ghế đá).
Chiều nay, có khá nhiều du khách đến thăm quan. Bao nhiêu con người đang đứng đấy là bấy nhiêu khuôn mặt. Mỗi một con người là một tâm trạng khác nhau. Người tươi vui vì chiến thắng bản thân mình, kẻ hân hoan vì cho rằng mình đang trên đỉnh vinh quang. Chợt nghe bên tai lời người anh đi cùng đã sống ở Nauy hơn nữa đời mình kể lại. Có một cặp vợ chồng mới cưới người Tây Ban Nha, họ đã đến đây trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật. Lúc chụp hình lưu niệm, người chồng đã vô tình trượt chân té xuống vực. Tiếng kêu thảm thiết của người vợ mất chồng nghe ai oán đau thương. Nỗi đau tột cùng của người vợ trẻ lấy đi bao nước mắt của những người chứng kiến.
Một số tiền rất lớn của công ty bảo hiểm sắp được chi ra cũng không thể nào làm giảm nhẹ nỗi đau của người goá phụ. Bất hạnh cho nàng thay. Chẳng may có một du khách vô tình quay được một đoạn phim. Trong ấy có cảnh thay vì nàng sửa áo chụp hình cho chồng thì nàng lại xuống tay đẩy chàng xuống vực. Một sinh mạng ra đi vì số tiền bảo hiểm. Chuyện ấy xảy ra vào năm 1982.
Chẳng thốt nên lời, chúng tôi mỗi người một nghĩ suy. Chẳng dám buông lời phán xét. Tôi chợt hiểu rằng những gì xưa nay cổ nhân đã dạy thì ít có khi sai. Nếu muốn biết rõ lòng dạ của một con người thì cứ hãy lấy tiền làm phép thử. Khi bình thường ai cũng có thể huênh hoang tự xưng là thánh thiện. Nhưng khi đứng trước tận cùng nghèo đói hoặc tột đỉnh vinh quang. Từ cách kiếm tiền và tiêu tiền của người ấy sẻ nói lên tất cả. Chợt nghĩ, trên đời này mọi thứ đều cấu thành từ vật chất. Nó không chỉ đơn thuần là chất xúc tác để cuộc sống chúng ta có thể thăng hoa, mà nó còn là những gì cơ bản nhất để nuôi ta trưởng thành và khôn lớn. Để có thể đứng trên mõm đá lúc này đây, tôi hiểu rằng ngoài thời gian và sức lực. Tôi cũng đã phải sử dụng một ít tiền cho chiếc vé đến đây. Tiền có một sức mạnh và quyền năng riêng của nó. Nhưng cách kiếm tiền bằng mọi giá, vì tiền mà sẳn sàng đánh đổi cả những gía trị thiêng liêng nhất của mình thì có lẻ trời đất cũng khó dung tha. Lòng tự nhủ thôi không phán xét, mà hãy tự răn mình trước những cám dỗ xa hoa. Sự đê hèn có thể đến bất cứ lúc nào và bất cứ một ai, miễn người đó có tên gọi “con người”. Xin nhớ cho. Chẳng ai là ngoại lệ.
Bầu trời bổng dưng có mây đen kéo đến. Chúng tôi xách ba lô ra về mà lòng thấy suy tư. Một vài hạt mưa lất phất lạnh buốt bắt đầu dội xuống mặt. Cơn mưa sắp đến. Sẽ khá vất vã cho hành trình đi xuống với đôi chân bắt đầu mỏi. Phải dò đường đi xuống núi dưới bầu trời chiều thiếu nắng là điều không hề dễ. Nhưng tôi tin sau cơn mưa trời lại sáng. Còn đó ở phía trước cả một hành trình dài mà chúng tôi cần phải đi qua. Hành trình của ngày mai!
Kristiansand. Tháng 6 năm 2015.
TRẦN VĂN TRƯỜNG - VYC TRAVEL
Bài viết này có hữu ích với bạn hay không?